Phan Duy Kha
Đất nước mình ngộ quá phải không anh và những bài thơ họa lại
Tháng Năm 19, 2016 at 1:18 chiều Bình luận về bài viết này
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH VÀ NHỮNG BÀI THƠ HỌA LẠI
*
Bài thơ ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH đã gây sốt cộng đồng mạng trong thời gian gần đây. Người chia sẻ, người comment nhiều không thể thống kê hết. Nhiều người làm thơ họa lại, hoặc tặng cô giáo Lam. Người đồng tình có, người phản đối cũng nhiều. Sau đây chỉ trích đăng một số.
Phan Duy Kha giới thiệu
*
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH ?
Đất nước mình ngộ quá phải không anh Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ Những dự án và tượng đài nghìn tỉ Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc Rừng đã hết và biển thì đang chết Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh Anh không biết em làm sao biết được Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THỊ LAM Trường PTTH chuyên Hà Tĩnh.
*
Đáp lời sông núi,chủ tịch nước CHXHCNVN – TRẦN ĐẠI QUANG đáp lại bài thơ của cô giáo ptth chuyên HÀ TĨNH
. EM HÃY TIN MỘT NGÀY MAI XÁN LẠN Nếu đất nước bốn ngàn năm không lớn Thì bây giờ em chẳng thể gọi tên Nếu dân tộc đớn hèn như em nghĩ Thì còn đâu dải bờ cõi nối liền
Em đã quên những bài ca bất tử Cha ông ta đã bao lần chiến quân nguyên Em đã quên máu trào ĐIỆN BIÊN PHỦ Để VIỆT NAM trên thế giới gọi tên
Em đã quên triệu người trong lòng đất Để hôm nay tổ quốc ngẩng cao đầu Em đã quên bao linh hồn bất tử Đang vật vờ đâu đó giữa biển sâu
Sao không hỏi mình làm gì đi nhỉ ? Mà lại trao câu hỏi ấy cho người Dân tộc này không bao giờ chết được (Nếu diệt vong chỉ có lũ sâu thôi) Những đứa con dù sống hay đã chết Vẫn ngàn năm quấn quýt trái tim này
Đất nước mình có gì lạ đâu em Mỗi đứa trẻ sinh ra vẫn ấm vành môi,ngọt sữa Di sản cho mai sau vẫn được bảo tồn,gìn giữ Đứng trước năm châu không hổ thẹn cúi đầu
Đất nước mình rồi sẽ về đâu ư ? Sẽ đứng vững dù can qua,bão tố Yêu đất nước em chuyên cần dạy dỗ Góp sức mình xây đát nước phồn vinh
Đất nước mình không ngộ lắm đâu em Ai đi xa luôn dạt vào nỗi nhớ Là dân VIỆT lòng ai không trăn trở Ai không người nặng nợ với non sông
Em có biết đất nước về đâu không ? Khi lòng người vẫn nhỏ nhen ganh tị Đem hận thù đớn hèn và ích kỉ Gieo vào lòng thế hệ trẻ hôm nay
Đất nước mình không ngộ lắm đâu em Anh vẫn nhớ những ngày đói nghèo,khốn khổ Chuyện áo cơm nên dang dở học hành Của ngày đầu đất nước thoát điêu linh
Đất nước mình không buồn thế đâu em Đói khổ đắng cay qua rồi từng năm tháng Em hãy tin một ngày mai xán lạn Sánh vai cùng bốn bể năm châu !
ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG NGỘ QUÁ ĐÂU EM!
Đất nước mình không ngộ quá đâu em Dù bốn nghìn năm dân vẫn không chịu lớn Bởi tổ tiên ta sinh ra không là con mà là trứng Khi cha mẹ ly hôn nào có dám kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em Thánh Gióng lên ba đã ăn cơm nong cà thúng Chử Đồng Tử úp nón thành cung điện nguy nga sừng sững Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường
Đất nước mình không buồn quá đâu em Dù biển bạc rừng vàng giờ đây đang cạn kiệt Nhưng có nồi cơm Thạch Sanh ăn mãi không bao giờ hết Nàng Tô Thị chờ chồng nghìn năm lẻ có gì đâu
Đất nước mình có gì mà phải thương đau Vì đến tiều phu cũng mơ làm hoàng đế Nên chút nợ nần là chuyện nhỏ như con dế Đánh thắng ba siêu cường sợ gì đám năm châu
Em hỏi đất nước mình rồi sẽ về đâu? Anh chưa biết nhưng có một điều rất tuyệt Chưa biết về đâu nhưng cứ đi tắt đón đầu là duyệt Chưa biết về đâu nhưng cứ phải tiến lên đầu!
Baron Trịnh
*
ĐẤT NƯỚC MÌNH CHẲNG NGỘ QUÁ ĐÂU EM
Chẳng có gì là ngộ quá đâu em Một dân tộc đứng dậy từ bùn đen Vẫn rạng ngời trong phong ba bão tố… Và cuộc sống quanh ta là ẩn số Em biết rồi mà vẫn hỏi tại sao?
Dù đất nước qua bao cuộc binh đao Nhưng lẽ phải luôn rạng ngời chân lý Hãy yên tâm và vững bền ý chí Lao động hết mình và thiện chí thương nhau Cùng chung sức vượt qua mọi nỗi đau
Xây đất nước vững bền từ ý chí Vững lập trường dù xã hội ngả nghiêng Trong xã hội giờ lắm anh ” hùng iêng” Miệng gào thét” hô mưa và gọi gió” Họ có thể biến nhiều không thành có
Mộng xa vời và ảo tưởng triền miên Cây đang thẳng mà nói rằng bị nghiêng Người đang sống mà kêu rằng đã chết Thật là buồn có phải vậy không em?
Dù vất vả mặt mũi có lem nhem Tâm trong sáng thì lo gì sự thật Cuộc sống kia vẫn muôn vàn tất bật Hãy vững lòng và chia sẻ cùng anh
Một bầu trời sẽ vẫn mãi trong xanh Mặc ai đó vẫn cho là nó tối Và chân lý sẽ đưa đường chỉ lối Đón anh về và hạnh phúc bên em… Đào Thu Hương
*
VỀ ĐI ANH !
Mời anh về Hà Tĩnh với em đi Để thấy trái xanh đánh đồng trái úa Để thấy dân đang ngồi trên chảo lửa Nắng trên trời, lòng dân tựa lò nung
Về đi anh ! Về ăn bữa cơm chung Để thấy lo toan của người nội trợ Để thấy mắt cha sưng dày,mọng đỏ Thấy mẹ già tựa cửa nỏ buồn ăn
Thuyền trơ lưng,lưới chèo gác, biển cằn.. Lời dối gian trong từng lần úp mở Người bên ni kêu biển mình êm ả Bên nớ thì hối hả biển lầm than !
Về đi anh xem hình nộm trơ gan Kẻ đá bên ni,người lừa bên nớ Biển chết hôm nay…chắc vì triều đỏ Hôm qua thì tại độc tố Mosa…
Mẹ trối với con ,nước mắt nhạt nhòa Bát nước chung,bên mặn bên không mặn ! Toàn miền Trung, mình lại gần Vũng Áng Răng biển mình… độc tố nỏ có chi ???
Về đi anh ! Thì anh cứ về đi !!! Để thấy dân đang hoang mang cực độ Kẻ biết thì im…dân oan khốn khổ Người bần cùng mắng mỏ xéo dày nhau.
Về đi anh để thấy tận nổi đau Thiên Cầm đẹp xinh không còn du khách Đàn trời oán than trong từng dìu dặt Nước trong nhiều,răng biết có lành không???
Về đi anh ! Cho em đỡ mông lung Và ai đó nói đi ! Lời thật nhất Biển đã chết ! Và vì sao biển chết ??? Nói đi nào ! Ai biết ??? Hãy nói đi !!! Lại Huyền Châu cũng hoang mang lắm rồi !
Lại Huyền Châu
*
ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG PHẢI VẬY ĐÂU EM
Gửi tặng cô giáo Trần Thị Lam ( Hà Tỉnh)
Đất nước mình không phải vậy đâu em
Bốn nghìn tuổi mang gươm đi mở cõi
Bốn nghìn tuổi, trang sử vàng chói lọi
Giữ đất, giữ rừng, giữ biển đảo xa khơi…
.
Dân tộc mình đâu phải vậy em ơi
Dòng máu Lạc Hồng,Trung, Hùng Trí Dũng
Quí đức, trọng tài, tin người hữu dụng
Rạng rỡ một thời là Hòn Ngọc Viễn Đông…
.
Đất nước mình từ ấy, trở về không
Vô sản hóa bởi con đường cải cách
Từ ruộng đất, đến công thương hết sạch
Mấy lượt đổi tiền, từ có trở về không.
.
Đất nước mình sao em nói bất công
Đang có Đảng, lo cho dân cho nước
Đi theo đảng, đi đón đầu, lội ngược
Quá độ chưa thành, nên còn khó tí thôi.
Đất nước mình, từ khi Đảng trong tôi
Tư bản đỏ, đang hóa rồng thức dậy
Tham nhũng tràn lan, nghe mà ít thấy
Mua chức, chạy quyền ai đâu bán, đâu mua?
.
Đất nước mình từ lúc Mỹ – Ngụy thua
Nhiều thù địch đang tính đường phá rối
Dân “Bức xúc” xuống đường là phạm tội
Người “đấu tranh” bị lạc lối lầm đường.
.
Con cháu mình sao em bảo đáng thương?
Không ” làm chủ”, ra nước ngoài lao động,
Bãi rác, hang vàng, rừng sâu, núi thẳm…
Âu cũng là cách sống, cách mưu sinh.
.
Đất nước mình khi có Đảng quang vinh.
Đưa dân tộc lên một tầm cao mới
Hợp tác bốn phương đôi bên có lợi
Tôm cá cần, sắt thép lại cần hơn.
.
Văn hoá nước mình vốn có bốn ngàn năm
Di sản, Đền chùa lỗi thời ta phá sạch
Nay dựng lại, xây thêm cho đúng cách
Vừa mới, vừa bền để con cháu đời sau.
.
Đất nước mình luôn toan trước tính sau
Nhiều lắm công trình xây xong bỏ ngõ
Những dự án, biết rằng: Tiền chưa có
Nhưng cứ xây để đó cháu con dùng.
.
Đất nước mình, em chớ nói lung tung
Về đâu nữa khi con đường đã chọn
Mấy chục năm qua, dày công xây dựng
Chân lý định rồi sao em bảo vê đâu…
.
Bất tận, bạt ngàn,đồng rộng sông sâu
Đang chết khát vì mùa khô ngập mặn
Có lẽ tại vì, tiết trời quá nắng
Chứ phải ai đâu chặn nước ở thượng nguồn.
.
Đất nước mình, xin hỏi mấy ai buồn?
Anh không biết làm sao em biết được.
Phải chăng từ bốn mươi năm trước
Một nữa vui cũng chừng ấy người buồn./.
Phan Long
19/5/2016
Entry filed under: Uncategorized.