Trích đoạn GB Phần hương
Tên truyện: Phần hương
Tác giả: Yêu tâm
Edit: Tịch
Tặng sinh nhật c Miên tình yêu. Tôi bắt đầu làm hơi muộn nên chỉ làm được một tẹo mà giờ mới xong nên hơi ngại. Hôm khác t bù cho tình yêu đoạn chờ đẻ ngọt ê răng nhé :*
Vỡ ối xong, cơn đau đẻ rõ ràng hơn nhiều. Dựa vào trên người Hoàng đế, Liễu Tòng Mi chỉ cảm thấy phần bụng như một khối đá, nặng trình trịch kéo xuống, quặn đau, giày vò.
“Ừm, ừ a ──” đau đớn đột nhiên đến, một cơn nối một cơn không ngừng. Liễu Tòng Mi vội vàng xiết hai tay, phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi.
Hắn vừa rồi còn rất bình tĩnh nói chuyện cùng Nhã Trọng Nguyệt, chưa có dấu hiệu đã vỡ ối, Hoàng đế nhất thời không kịp phản ứng, ngây người kinh ngạc chừng nửa khắc, mới lấy lại tinh thần trong tiếng thở cố nén của sản phu. (ông đẻ. >.< t có ham muốn thay thành ông đẻ =))) )
Hoảng sợ sờ phần bụng cao lớn kia, chỉ thấy chỗ đó là một mảnh cứng rắn, chỗ lồi ra dưới tay kia, thai nhi kịch liệt nhúc nhích đấm đá.
Hoàng đế khẩn trương đến cứng lưỡi: “Tòng, Tòng Mi, trẫm phải làm gì, mới được?”
Liễu Tòng Mi mím chặt môi, đau đến nói không nên lời, mồ hôi lạnh từng tầng nối tiếp tuôn, áo trong phút chốc đã ướt đẫm.
Hắn tựa đầu trên vai Hoàng đế, co quắp nâng eo, ngón tay xiết đệm chăn dùng sức đến trắng bệch.
“Hư, hự ── a ── a ── ”
Cừu Đại phu đã sớm chuẩn bị hỗ trợ dạng hai chân hắn ra đến mức lớn nhất, đỡ đầu gối nhìn hạ thể Liễu Tòng Mi, vuốt cằm nói: “Huyệt khẩu mở rất tốt, thai thứ hai này xem ra sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, lúc trước lão phu lo lắng quả nhiên chỉ là lo xa.”
Nhã Trọng Nguyệt nói: “Hắn sẽ đau như vậy, bao lâu?”
Cừu Đại phu nghĩ nghĩ, đáp “Có lẽ trước giờ Tý sẽ sinh.”
Nhã Trọng Nguyệt tính toán canh giờ, trắng mặt: “Còn ba, bốn canh giờ nữa.”
Đại phu Nam Tộc lơ đễnh: “Thế là rất nhanh rồi. Lúc trước thủ lĩnh sinh thai đầu, nghe nói sáu ngày.”
Thai đầu của Nam Nghiêu Nguyệt chính là Nhã Trọng Nguyệt, Hoàng đế ngậm miệng. Nhìn Liễu Tòng Mi rên rỉ trong ngực mình, bộ dáng trằn trọc đau đớn, y không dám tưởng tượng năm đó lúc sinh mình Nam Nghiêu Nguyệt đã chịu dày vò đến mức nào.
Tự mình ngồi bên gường sinh, mới có thể chân chính ý thức được nỗi khổ của mang thai sinh nở. Nhã Trọng Nguyệt nhìn Liễu Tòng Mi càng đau càng vội, sau đó thực sự nhịn không được, há miệng, nghiêng đầu một ngụm răng bạc cắn chặt cánh tay mình, nước mắt không nén được thuận theo gò má tái nhợt lã chã rơi.
Tiếng rên rỉ khẽ khàng như mèo con: “Ô. . .a,. . .”
“Tòng Mi, Tòng Mi. . .” Trong thanh âm Hoàng đế cũng mang theo tiếng khóc, vừa liều mạng hôn thái dương ẩm ướt mồ hôi của hắn vừa cảm thấy bất lực.
Nhìn Liễu Tòng Mi đau đến mắt ẩm ướt trên giường lại nhìn tiểu hoàng thượng đang vuốt ve người kia, không tự chủ rơi nước mắt đầy mặt, còn khóc thê thảm hơn sản phu, Cừu Đại phu nhức đầu đưa thuốc trợ sản đã nấu xong cho Nhã Nguyệt Viên, nhờ hắn bưng qua.
Nhã Nguyệt Viên bưng thuốc, cũng dở khóc dở cười. Thầm nghĩ sau này nếu mình có ngày như thế, nhất định sẽ không đủ định lực không có tiền đồ như hoàng huynh.
**** **** ******
Uống xong chén thuốc trợ sản, đứa nhỏ làm loạn trong bụng Liễu Tòng Mi kịch liệt hơn, thân thể nhỏ bé lấy sức xuyên mạnh đến chỗ hạ thể của cha. Liễu Tòng Mi hít mấy ngụm hơi lạnh, đau đến toàn thân run rẩy, trong bụng tựa như có khối bàn là nóng, vừa trướng, vừa xót, vừa đau, lại tê dại; tứ chi đều không dùng nổi sức, chỉ có một chỗ đau đớn kịch liệt rõ ràng, kéo lấy, lục phủ ngũ tạng đều như trộn đều với nhau.
Môi mỏng phát run, mơ hồ gọi: “Trọng, Nguyệt, ta. . . Hự, đau ── ”
“Ta đau quá. . . A hự!. . . ── ”
“Trọng Nguyệt, Trọng Nguyệt. . .”
“Ta không được, a, a ừ, ừ, a. . ., a, ha ha. . . ! !”
Hắn gọi Trọng Nguyệt một tiếng, Nhã Trọng Nguyệt lại run rẩy theo một lần.
Liễu Tòng Mi kêu rồi đau đến gần như không còn ý thức, đứa nhỏ xoay tròn xuống dưới trong bụng hắn, eo căng đau đến khó hình dung; huyệt khẩu bị một vật nhét căng, nhưng không ra được cũng không vào được, Liễu Tòng Mi chỉ cần hơi thả lòng, đứa nhỏ liền lùi về trong sản đạo.
Loại đau nghẹn của kẹt sít nửa vời kia, bức hắn gần như sụp đổ: “Ách, hự ──!”
Hắn sinh kỳ thật coi như thuận lợi, chẳng qua đau kịch liệt tí, gấp một tí, nhưng Nhã Trọng Nguyệt phía sau hắn lại cực sợ hãi, mắt phượng một mảnh mơ hồ, mồ hôi quanh người lã chã không kém gì Liễu Tòng Mi đang chịu đau đẻ, trước mắt từng trận biến thành màu đen.
Hoàng đế lần mò sờ vào phần bụng cứng rắn của Liễu Tòng Mi, vừa chạm tới bụng lớn cứng như sắt kia, Liễu Tòng Mi liền vùng vằng quằn quại, kiệt lực lắc đầu chỉ muốn thoát ra: “Không, đừng đụng, đừng, a, a a ── ”
“Trẫm giúp ngươi cùng dùng sức. . .”
“Đừng, a, không được chạm vào. . . Ta không thể. . . Hự. . .”
Liễu Tòng Mi dùng sức ưỡn bụng, cứng lại giữa không trung một lát, hai chân cong đến độ quỷ dị, khóe mắt chứa ánh lệ: “A, a, a. . . ──! ! !”
Cừu Đại phu đúng lức đẩy đỉnh bụng hắn, thành thạo trợ lực cho thai nhi chen xuống, hàng lệ lã chã men theo hai gò má đã sớm mất đi huyết sắc:
“Không, không được. . . Hự a ── a ── hựm hự ── ”
“Có thể nhìn thấy đầu rồi, Liễu đại nhân thở nào, rặn!” (amen, Tịch ứ thích từ dùng sức nữa.)
“Ặc, hự, hư hưm. . .” Bờ môi bị cắn nát, máu tươi chảy ròng ròng, hàm răng nhiễm đỏ thẫm, mà đầu thai nhi ẩn ẩn lộ ra giữa hai chân lại như muốn chơi trốn tìm cùng cha, cố ý chui chậm, làm Liễu Tòng Mi không còn tỉnh táo cùng rụt rè, mắt nửa mở nửa khép, thút thít hít thở liên tục: “A. . .”
Nhã Trọng Nguyệt tai nghe tiếng thút thít kẽ ngâm của Liễu Tòng Mi, trước mắt mơ hồ chỉ thấy hắn giữ bụng lớn tâm suy lực kiệt gắng sức, mây khói qua trần thế toàn bộ thu vào trong lòng.
Chỉ hận kẻ khiến người kia bị giày xéo cho tới tình trạng bây giờ là mình, chỉ hận đây hết thảy đau đớn này đến từ mình mà ra, chỉ hận hắn yêu y sâu đậm vô cùng, thường phiền hắn dùng phương thức quyết liệt nhất, đau đớn nhất để bảo vệ mình ──
“Tòng Mi, Tòng Mi của trẫm, Tòng Mi trẫm yêu như chí bảo. . .” Y thì thào khẽ nói, cánh môi nhẹ nhàng mút vành tai sản phu đang kiệt lực sinh nở.
Cảm nhận được thân thể sau người cứng đờ, rồi mẫn cảm run rẩy, chống cự: “Ngươi, ngươi đừng. . . Hự. . .” Co thắt lại đến, đứa nhỏ trong sản đạo lại lần nữa dùng sức ra thêm mấy phần, Liễu Tòng Mi lập tức đau đớn đến tắt âm: “. . . ! ! !”
Vì để tâm đến tôn nghiêm của Liễu Tòng Mi, Nhã Nguyệt Viên vẫn chưa lại gần quan sát quá trình sinh sản, chỉ để Cừu Đại phu toàn quyền phụ trách. Bây giờ thấy canh giờ đã đến, lại thấy ánh mắt sai sử của Cừu Đại phu với mình, liền cẩn thận đi lên phía trước, thoáng cái lướt qua hạ thể loang lổ vết máu, nhìn thấy thai nhi lộ ra hơn nửa người rồi lập tức rời ánh mắt đi.
“Có thể chuẩn bị lấy máu.” Thấp giọng phân phó mấy tên thái y phía sau đã sẵn sàng đón địch.
Trong nội thất, nam tử tuấn nhã khóc ròng, vốn bất lực khàn khàn, lại từ từ lớn lên, tóc dài bị mồ hôi thấm ướt lộn xộn bết trên gò má, theo giãy dụa thống khổ của Liễu Tòng Mi mà tản ra khắp giường.
“Ô. . . A. . . A a ── ”
Một trận đau đớn kịch liệt, nước mắt không chịu khống chảy đầy mặt, cuống họng đã kêu đến khản đặc, nghẹn lại trong cổ họng làm lòng người nghẹn ngào: “Ách, hự, a hự ── hư, a a ── a a a a ────! ! ! !”
Tiếng khóc yếu ớt của anh hài hòa vào tiếng đau đớn nghẹn ngào của Liễu Tòng Mi, cùng vang lên trogn nội thất. Thai nhi trơn tuột trôi ra từ mẫu thể trong nháy mắt, Nhã Nguyệt Viên tay mắt lanh lẹ đâm kim vào chân nhỏ mềm mại còn mang vết máu của anh hài, đâm một cái rồi nhấc lên, mấy giọt máu đỏ tươi liền tí tách nhỏ vào bồn ngọc trong tay thái y, như mực son khếch tán trong nước sạch.
Cùng lúc đó, Liễu Tòng Mi đã trải qua một phen vật lộn sinh tử toàn thân thoát lực, hai con ngươi thất thần xụi lơ trong ngực Hoàng đế, hư thoát hổn hển.