Giáo dục

"Chuyện ấy" – từ những câu chuyện có thật!

Lại có người quan niệm những ham muốn, những ý nghĩ về tình dục là “tội lỗi”. Phải chăng chúng ta chưa thoát ra khỏi lối nghĩ phong kiến, chưa thật sự “giải phóng” chức năng tình dục, dù đây là một hoạt động quan trọng trong quan hệ vợ chồng.

Câu chuyện thứ hai: chăn gối mặn nồng

Tôi là một người đàn ông may mắn. Thời gian yêu đương của tôi không dài và không lãng mạn như các bạn khác. Gia đình tôi và gia đình em thân nhau từ khi em còn nhỏ. Khi em trở thành cô giáo tiểu học thì chúng tôi cưới nhau. Mẹ tôi bảo: con phải cưới vợ hiền lành, tế nhị sau này các cháu nó chịu ảnh hưởng của mẹ nhiều lắm. Khi nghe bản nhạc “Em cứ hiền xinh như thế” tôi thấy em như một bản nhạc trữ tình với những nốt du dương. Chúng tôi sống với nhau hạnh phúc. Tôi hay đi công tác. Mỗi lần gọi điện thoại về, câu đầu tiên em nói là “em nhớ anh lắm”. Tôi cũng nói như vậy. Khi tôi trở về, em đón tôi bằng bộ quần áo đẹp và ánh mắt rạng rỡ. Bước vào phòng riêng, em nói nhỏ: em đã chuẩn bị quần áo lót rồi, anh tắm đi. Lên giường, tôi gối đầu tay cho em để nghe em kể cho tôi nghe chuyện ở trường, chuyện ở nhà. Khi tâm trạng đã phấn chấn, chúng tôi mới ôm nhau nồng cháy… Cuộc sống của chúng tôi đã diễn ra như thế được 10 năm với 2 “đệ tử”, hai bản sao của 2 đứa nhưng chiếc giường hạnh phúc vẫn ấm lên mỗi đêm như thuở ban đầu.

Câu chuyện thứ ba: yêu siêu tốc

Em yêu anh ấy vì cái tính ngang tàng, bất chấp tất cả. Gặp nhau trong một đêm liên hoan, anh nhìn em, đến làm quen rồi xin địa chỉ. Em tưởng chuyện tầm phào nhưng ngay hôm sau anh đã tìm đến nhà vượt qua những con hẻm ngoằn ngoèo. Trông thấy anh, em sợ đến há hốc cả miệng. Rồi anh tấn công dồn dập, em thích cái cách ào ào, mạnh mẽ ấy, bằng lòng yêu và làm vợ anh. Anh đem cái “tốc độ” đó vào trong phòng ngủ. Đêm đầu tiên em còn chưa biết “chung chạ” với người đàn ông thế nào thì anh đã trổ đủ các ngón nghề như một người dày dạn kinh nghiệm. Anh bắt em thay đổi đủ các tư thế, kiểu cọ. Em vừa sợ vừa giận nhưng không dám nói gì. Những ngày sau anh cứ thế, sử dụng em giống như một công cụ. Từ đó em ghê tởm anh, sinh ra chứng lãnh cảm. Bây giờ hình như anh ấy chán em, bởi ai lại thích nằm cạnh một người “vô cảm”.

Đôi điều lạm bàn về văn hóa tình dục

Khi ta là đứa trẻ, cha mẹ giúp ta tập nói, tập đi. Khi đến trường, thầy cô dạy ta học chữ, học nghề. Lớn lên dường như không ai dạy nghệ thuật yêu và chúng ta mỗi người đi tìm bạn đời theo kiểu riêng của mình. Một người không biết nốt nhạc nào thì nghe hòa nhạc sẽ chán giống như “đàn gảy tai trâu”. Tình dục cũng hệt như vậy, phải có hiểu biết và rèn luyện. Bạn cứ hình dung chẳng ai dám lái xe mà không từng học lái, bằng dỏm mà lái xe là gây chết người như chơi. Ấy vậy mà xã hội lại cho phép các cặp cứ cưới nhau “rồi khắc biết” thì sự trục trặc xảy ra là điều không thể tránh khỏi.

Ở câu chuyện thứ nhất anh chồng cưới vợ, thực hiện xong động tác của “giống đực” là lăn ra ngủ, bỏ mặc người vợ với những ấm ức. Mỗi lần chung chăn gối là một lần chị cảm thấy buồn tẻ, đơn điệu, tầm thường quá. Nếu vợ anh thẳng thắn trò chuyện, anh hiểu ra, tìm cách thích ứng thì chị đâu đến mức hối hận và chán chường. Hệ quả nguy hiểm là trong ý nghĩ, chị sẽ thức tỉnh ham muốn có quan hệ với người đàn ông khác, học thức hơn và biết trân trọng chị ngay trên chiếc giường ngủ.

Ở câu chuyện thứ ba, anh chồng “đánh nhanh, thắng nhanh”, giàu kinh nghiệm trong quan hệ với phụ nữ, lại đưa luôn những kiểu cọ du nhập tận đâu đâu áp đặt cho người vợ trong trắng tới mức chưa biết gì. Chẳng cần biết vợ có hưởng ứng hay không, anh “sử dụng” vợ theo ý thích của mình. Vợ anh từ ngỡ ngàng đến thất vọng rồi rơi vào lãnh cảm. Người vợ thứ hai này cũng im lặng mà không lên tiếng để chồng thay đổi.

Câu chuyện thứ hai là một hình ảnh của văn hóa tình dục. Không ồn ào, không lạnh lùng, cặp vợ chồng này yêu thương nhau một cách nhẹ nhàng, sâu lắng, hiểu biết và trân trọng nhau. Chìa khóa của tình yêu, của hạnh phúc gói gọn trong bấy nhiêu, trong đó văn hóa tình dục là chất keo tuyệt vời kết dính họ với nhau.

Back to top button